"Mình gặp Hải cuối buổi chiều ngày cuối tuần. Tiếc là sau đó mình có việc gấp phải đi nên không nán lại thêm để mời bạn ấy ấm trà mới. Hải là nhân sự cũ của An. Bạn dừng công việc ở An từ dạo trước Tết vì có những dự định, những công việc phải làm. Vẫn cái xe đạp quen thuộc, Hải đến An như trở về ngôi nhà cũ. Còn An thấy Hải như thấy một thành viên trong nhà về thăm.
Hôm qua, Hải nhắn tin cho mình, khen không gian ở An thay đổi mới mẻ hẳn ra. Hải bảo trước có người định thuê không gian ở An để làm talk vì thấy bộ sofa và khung cửa kính đẹp. Rồi người đó lại không thuê nữa vì phí sau khung cửa kính có nhiều dây điện chằng chịt. Mình thì lại thấy mấy cái dây điện đó đẹp, thật đẹp, thật đời. Thôi thì cứ để An tự nhiên và là chính mình. Thôi thì An cứ chờ người hữu duyên.
Hôm qua, Hải nhắn tin cho mình, khen không gian ở An thay đổi mới mẻ hẳn ra. Hải bảo trước có người định thuê không gian ở An để làm talk vì thấy bộ sofa và khung cửa kính đẹp. Rồi người đó lại không thuê nữa vì phí sau khung cửa kính có nhiều dây điện chằng chịt. Mình thì lại thấy mấy cái dây điện đó đẹp, thật đẹp, thật đời. Thôi thì cứ để An tự nhiên và là chính mình. Thôi thì An cứ chờ người hữu duyên.
Không biết mọi người thấy gì từ khung cửa ở An?
Thấy dây điện, cột điện, thấy nắng, thấy Fu hoo hay mấy dòng xe qua lại? Mình đã ngồi ở An nhiều lần, ngồi góc này rồi góc kia, quan sát mọi thứ xung quanh. Và chính qua khung cửa kính đó, mình thấy một bà cụ ngồi ở tầng 3 khu tập thể cũ phía đối diện. Bà ngồi đúng vị trí ấy, đằng sau khung rào sắt. Bà nhìn mọi thứ, từ sáng đến trưa rồi từ chiều đến tối. Ở tuổi của bà, có lẽ đó là nơi bà có thể quan sát rõ ràng nhất sự vận hành của cuộc sống mỗi ngày.
Không biết khi già đi, mình sẽ nhìn cuộc sống qua khung cửa nào?
Không biết mọi người nhìn thấy gì từ khung cửa ở An?"
Đây là những dòng mình viết vào một ngày giữa tháng tư năm 2023, ở An, về cái khung cửa kính ở An - shop nhỏ, bán mấy món đồ nhỏ mà Sách và Hành động cùng Hapi mở vài tháng trước. Ở An, mình tâm đắc cái khung cửa kính. Rồi mình cũng đặc biệt thích ngồi bên cạnh cái khung cửa kính ấy và quan sát mọi thứ vận hành dọc con phố nhỏ. Từ sớm tinh mơ đến buổi trưa, chiều xuống hay tối muộn. Từ ngày xuân sang ngày hạ, ngày thu và cả ngày đông lạnh. Mình không nhớ đã ngồi đó bao nhiêu lần, ngồi một mình, ngồi cùng nhiều người bạn mới, bạn cũ.
Rồi cũng chính cái khung cửa ấy mình nhận ra có rất nhiều khung cửa khác ngoài kia. Ngay dọc con phố này thôi, đó là khung cửa không có kính đẹp, không thoáng rộng mà chỉ có mấy khung rào sắt của bà cụ. Đó là khung cửa từ Fu Hoo, từ tiệm tóc hay quán đồ ăn chay phía đối diện…Hay xa hơn là cái khung cửa qua lăng kính mà mình thẫn thờ nhìn biển, nhìn trời xa tít ở Phú Yên trong chuyến xuyên Việt nhiều năm trước. Mỗi khung cửa đều mang đến cho chúng ta những góc nhìn khác nhau. Hay thậm chí cùng khung cửa ấy, mỗi người, mỗi khoảnh khắc, mỗi tâm trạng chúng ta lại nhìn khác đi, nghĩ khác đi và cảm nhận khác đi.
Bạn thấy gì từ khung cửa ở An? Bạn thấy gì ở cuốn sách này của An? Đúng vậy, cuốn sách này cũng chính là tập hợp của rất nhiều khung cửa ở rất nhiều giai đoạn, rất nhiều tâm trạng của mình ở những ngày trẻ. Cũng giống như những khung cửa, các bài viết của mình cũng đầy sắc màu. Có bài viết dài, tươi sáng như cái khung cửa kính to đẹp ở An. Có bài viết đời, đơn giản như khung cửa kính ở Fu Hoo, ở tiệm tóc…Có bài viết gam màu trầm như cái khung cửa với rào sắt của bà cụ…Song dù là ở bất cứ khung cửa nào, dù là ở bất kì bài viết nào, mình cũng đừng để đúng sai, để tốt xấu dẫn dắt. Điều duy nhất mà mỗi khung cửa, mỗi cuốn sách, mỗi bài viết muốn gửi gắm đó là những góc nhìn để những người hữu duyên có thêm chút cảm nhận, thêm chút suy ngẫm hay cả những phản biện để mang lại những giá trị cho riêng mình.
Trung thực, tất cả những bài viết trong cuốn sách trừ những dòng mở đầu và kết thúc này, mình viết không vì mục đích để có một cuốn sách cho riêng mình hay khuyên nhủ mọi người. Có thể đâu đó cũng là chút thông điệp nhỏ gửi đến một vài người em, người nhân viên, người thành viên mình cùng đồng hành trong công việc và cuộc sống. Còn lại, mình đã viết vì bản thân mình thích viết, thích ghi lại những cảm nhận xung quanh. Rồi việc viết vẫn luôn là một cách để chính mình giải tỏa những áp lực, những tiêu cực từ bên trong.
Cuối cùng, mình xin gửi lời cảm ơn đến Bố, Mẹ đã cho mình một cuộc đời để sống. Cảm ơn gia đình đã luôn đồng hành, động viên, che chở cho mình.
Mình cũng xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những người Thầy, những người anh chị, người bạn bè, người em, người đồng nghiệp…đã đến cùng những bài học, những thông điệp giá trị.
Mình cũng xin gửi lời cảm ơn đến anh Hoan, chị Huê và các bạn biên tập đến từ Sách Đông Tây đã động viên, hỗ trợ mình rất nhiều để có thể hoàn thiện cuốn sách.
Cảm ơn vì tất cả!
(Trích bài kết của cuốn sách "Tuổi trẻ dấn bước")
P.s: bức ảnh chụp mình và vợ ngồi uống trà bên khung cửa kính ở An.
NVAn